CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Dòng sông kỳ bí


Phan_19

Brendan nhìn tấm danh thiếp không rời mắt và nói, "Tôi yêu cô ấy quá nhiều. Tôi... tôi sẽ không bao giờ có lại được cái cảm giác đó nữa. Tôi muốn nói là điều đó sẽ không bao giờ xảy ra hai lần trong đời, đúng không?" Cậu ngước mắt lên nhìn Whitey và Sean. Mắt cậu khô khốc nhưng chất chứa một nỗi đau mà Sean muốn lẩn tránh.

"Đối với phần lớn chúng ta, điều đó thậm chí còn chả xảy ra được lấy một lần," Whitey nói.

Họ thả Brendan về nhà cậu lúc một giờ sau bốn lần vượt qua trắc nghiệm với máy nói dối rồi Whitey chở Sean tới căn hộ của anh, dặn anh ngủ một chút vì hôm sau sẽ phải dậy sớm. Sean bước vào căn hộ, nghe dội về âm thanh của sự tĩnh lặng khôn cùng và cảm thấy trong người chỉ có toàn chất cafein và thức ăn nhanh, ngấm vào tận cột sống. Anh mở tủ lạnh lấy ra một lon bia rồi ngồi trên quầy bếp uống, những âm thanh và ánh sáng của buổi tối vẫn quanh quẩn trong đầu anh như búa bổ, không hiểu là vì anh đã trở nên già cỗi hay mệt mỏi vì cái chết, vì những động cơ gây án ngu ngốc, những tên tội phạm ngu ngốc, hay cái cảm giác ghê tởm nói chung đối với tất cả những sự kiện đó.

Tuy nhiên đúng là gần đây anh đâm ra mệt mỏi với mọi thứ. Mệt mỏi vì mọi người. Vì sách vở, vô tuyến, vì những bản tin buổi tối và những ca khúc trên radio giống hệt như những thứ anh từng nghe nhiều năm trước mà chẳng có chút hứng thú nào. Anh mệt mỏi vì quần áo và đầu tóc của mình, mệt mỏi vì quần áo và đầu tóc của người khác. Anh mệt mỏi vì mong muốn giải thích mọi chuyện thấu tình đạt lý. Mệt mỏi vì những chuyện loằng ngoằng ở công sở, ai đang thịt ai theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Anh đã đạt tới độ có thể nghe bất cứ ai nói về bất cứ đề tài gì cũng chỉ giống như nghe đi nghe lại những băng ghi âm cũ về những điều mà nghe lần đầu tiên cũng không thấy mới.

Có lẽ chỉ đơn giản là anh mệt mỏi với cuộc đời, với những nỗ lực tuyệt đối để có thể thức dậy vào mỗi buổi sáng khốn kiếp và bước vào một ngày tồi tệ như mọi ngày, chỉ khác nhau chút xíu về thời tiết và đồ ăn. Quá mệt mỏi nên chẳng thể nào quan tâm tới cái chết của một cô gái trẻ vì sẽ có những cô gái khác sau đó. Nối tiếp, lần lượt. Và việc tống bọn sát nhân vào tù, ngay cả khi chúng bị án chung thân, cũng không còn khiến anh thỏa mãn hơn được nữa vì chúng chỉ là đi về nhà mà thôi, về nơi chúng sẽ sống nốt quãng đời vô ích và lố bịch còn lại trong khi người chết thì đã chết rồi. Người bị cướp và hiếp thì cũng đã bị cướp và hiếp rồi.

Anh tự hỏi không biết liệu đây có phải là bệnh lý của chứng trầm uất hay không, một thứ trạng thái hoàn toàn tê liệt, thiếu hy vọng một cách trầm trọng.

Katie Marcus đã chết, đúng thế. Một bi kịch. Anh rất hiểu điều đó nhưng anh không cảm nhận được nó. Cô ấy chỉ là một thi thể nữa, một bóng đèn vỡ nữa mà thôi.

Và cuộc hôn nhân của anh cũng vậy, không giống như những mảnh kính vỡ sao? Chúa ơi, anh yêu cô ấy nhưng hai người khác nhau như hai thái cực. Lauren thích nhà hát, đọc sách và xem những bộ phim mà Sean không thể hiểu nổi dù có phụ đề đi chăng nữa. Cô ấy là một người thích tán gẫu, dễ xúc động và thích xâu các từ vào thành một chuỗi, tạo nên những cấu trúc từ phức tạp, xây lên một tòa tháp ngôn ngữ mà Sean chỉ lên tới tầng ba thôi đã bị lạc.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là trên sân khấu trường đại học, đóng vai một cô gái bị bỏ rơi trong một vở hài kịch mà khán giả không ai tin rằng có người đàn ông nào lại bỏ đi một cô gái rạng rỡ, đầy sức sống như thế, một người tràn trề nhiệt huyết với mọi thứ, một cô gái kinh nghiệm, khao khát sống và đầy hiếu kỳ. Họ tạo thành một cặp kỳ lạ lúc bấy giờ, Sean trầm tĩnh và thực tế, lúc nào cũng kín đáo trừ lúc ở bên cạnh cô còn Lauren là đứa con duy nhất của một cặp vợ chồng hippie lớn tuổi theo chủ nghĩa tự do đã mang cô đi khắp thế giới trong thời gian làm việc cho tổ chức Peace Corps, khiến cho cô lúc nào cũng có thứ nhu cầu được gặp gỡ, đụng chạm và khám phá những mặt tốt đẹp nhất của con người.

Cô đã tìm thấy vị trí của mình trong thế giới nhạc kịch, đầu tiên là trong vai diễn viên tại trường đại học, sau đó làm đạo diễn cho vài nhà hát nhỏ ở địa phương và cuối cùng trở thành người phụ trách hậu đài những tour diễn lớn hơn. Nhưng không phải là những chuyến lưu diễn khiến họ rời xa nhau. Tệ nhất là cho tới giờ Sean cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra dù anh nghi ngờ nó hẳn có dính dáng tới anh, tới sự im lặng của anh, với cái độ khinh miệt mà tất cả những người làm cảnh sát dần dần mắc phải, khinh miệt đối với con người, không còn khả năng tin tưởng vào cái gọi là lòng vị tha hay những ý tưởng cao đẹp.

Những người bạn của cô mà anh từng cảm thấy hết sức thú vị bắt đầu trở nên ngây thơ, đắm chìm trong những lý thuyết nghệ thuật không theo kịp thời đại và những quan điểm triết học phi thực tế. Sean trải qua những đêm ở bên ngoài trên những sân khấu bằng bê tông nơi người ta cướp bóc, cưỡng hiếp và giết người không vì lý do gì cả, chỉ là vì ngứa tay, rồi phải chịu đựng những bữa tiệc cocktail cuối tuần nơi những người nghệ sĩ buộc tóc đuôi ngựa tranh luận suốt đêm (bao gồm cả vợ anh) về những động cơ ẩn náu đằng sau những tội lỗi của con người. Động cơ thật đơn giản, con người vốn ngu ngốc. Từ vượn mà lên. Nhưng còn tệ hơn thế vì lũ vượn sẽ không giết nhau vì một chiếc vé xổ số cào.

Cô bảo anh trở nên nghiệt ngã, bảo thủ, thối lui trong suy nghĩ của riêng mình. Anh cũng không phản ứng lại vì chẳng có gì để mà tranh cãi. Vấn đề không phải là anh có biến thành cái dạng đó hay không mà là ở chỗ sự biến đổi ấy rốt cuộc là tiêu cực hay tích cực.

Thế nhưng họ vẫn yêu nhau. Theo cái cách riêng của họ, họ vẫn luôn cố gắng - Sean thì cố phá vỡ vỏ ốc của mình để ra ngoài còn Lauren thì cố chui vào trong đó với anh. Thứ lực hút bí ẩn, thứ phản ứng hóa học với đối phương vẫn tồn tại giữa hai người bọn họ. Chưa bao giờ mất đi.

Tuy thế, anh hẳn phải nhìn ra vấn đề giữa bọn họ. Có lẽ anh đã nhận ra. Nhưng có lẽ bản thân nó không khiến anh lo ngại, thứ anh thực sự lo ngại chính là việc vợ anh mang thai.

Tệ thật. Anh ngồi sụp xuống sàn bếp, trong sự thiếu vắng kể từ khi vợ anh ra đi, chống hai tay lên trán và không biết là lần thứ bao nhiêu từ một năm trở lại đây, cố nhìn nhận một cách rõ ràng về cuộc hôn nhân thất bại của mình. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là những mảnh vỡ, những mẩu vụn bắn tung tóe của chúng giăng kín trong đầu anh.

Khi chuông điện thoại vang lên thì anh đã biết, biết trước cả khi nhấc ống nghe lên và ấn nút đàm thoại, rằng người ở bên kia đầu máy chính là cô.

"Sean đây."

Từ đầu dây bên kia anh nghe thấy tiếng động cơ nhỏ dần của một chiếc xe tải chở hàng hạng nặng đang đỗ lại và tiếng rì rào của những chiếc ô tô lao nhanh trên đường cao tốc. Anh có thể ngay lập tức hình dung ra khung cảnh đó, một trạm dừng chân trên đường cao tốc, ngay lối vào là cây xăng, những ca bin điện thoại nằm giữa quán Roy Rogers và quán McDonald. Lauren đang đứng ở đó, lắng nghe.

"Lauren," anh nói. "Anh biết là em."

Ai đó vừa đi qua ca bin điện thoại, chùm chìa khóa kêu leng keng.

"Lauren, hãy nói gì đi chứ."

Chiếc xe tải hạng nặng kia vào số một, tiếng động cơ thay đổi khi nó bắt đầu lăn bánh qua bãi đỗ xe.

"Con bé thế nào?" Sean hỏi. Anh suýt buột miệng nói, "Con gái anh thế nào?" nhưng rồi lại không biết con bé có phải là của anh không hay chỉ là của Lauren mà thôi. Thế nên anh nhắc lại, "Con bé thế nào?"

Chiếc xe tải lúc này đã sang số hai, tiếng lốp nghiến trên mặt đường rải sỏi ngày càng xa dần hướng về lối rẽ ra đường cao tốc.

"Như thế này rất đau lòng," Sean nói. “Em nỡ nào không nói với anh dù chỉ một câu?”

Anh nhớ lại những gì Whitey đã nói với Brendan Harris về tình yêu, rằng nó không xảy ra với phần lớn chúng ta, dù chỉ một lần, và anh thấy vợ anh đứng đó, nhìn chiếc xe tải rời đi, điện thoại áp vào tai nhưng không kề miệng. Cô là một người phụ nữ cao ráo, mảnh mai với mái tóc màu gỗ anh đào. Khi cười, cô hay lấy ngón tay che miệng. Ngày đó ở trường đại học, họ chạy ngang qua sân trường tránh một cơn mưa dông và cô đã hôn anh lần đầu tiên dưới cổng vòm thư viện nơi họ trú mưa và khi bàn tay ẩm ướt của cô ôm lấy gáy anh, lồng ngực anh như được giải thoát khỏi một thứ cảm giác bấy lâu nay vẫn khiến anh ngột ngạt, bức bối. Cô bảo anh rằng anh có một giọng nói hay nhất mà cô từng biết, giống như rượu whisky và khói gỗ.

Từ khi cô rời đi, việc này đã trở thành thông lệ, anh sẽ độc thoại cho tới khi cô quyết định gác máy. Cô không bao giờ nói gì, dù chỉ một lần trong tất cả những cuộc gọi mà anh nhận được từ khi cô rời xa anh, từ những trạm nghỉ chân trên đường, từ khách sạn, từ những buồng điện thoại bụi bặm dọc theo những còn đường trơ trụi dẫn tới biên giới Texas-Mexico và ngược lại. Thế nhưng ngay cả khi chỉ nghe được những tạp âm vang lên từ đầu dây im lặng phía bên kia, anh vẫn biết đó là cô. Anh cảm nhận được cô qua điện thoại. Đôi khi anh còn ngửi thấy hương vị của cô.

Những cuộc nói chuyện như vậy - nếu có thể tạm gọi là thế - có thể kéo dài tới mười lăm phút, phụ thuộc vào những gì Sean muốn nói, nhưng đêm nay anh thực sự mệt mỏi và rã rời vì mong nhớ người phụ nữ đã biến mất khỏi đời anh vào một buổi sáng trong lúc mang thai bảy tháng vì chán ngấy với việc ngoại trừ tình cảm dành cho cô, anh không còn bất cứ cảm giác nào khác.

“Đêm nay anh không thể nói chuyện. Anh quá mệt mỏi và đau lòng còn em thì dửng dưng tới mức không muốn cho anh nghe thấy dù chỉ là giọng nói của em.”

Đứng đó trong bếp, anh cho cô ba mươi giây để trả lời trong vô vọng. Nhưng anh chỉ nghe thấy từ đầu dây bên kia những tiếng suỵt gió như ai đó đang bơm lốp xe.

“Tạm biệt, em yêu,” anh nói, từng lời tắc nghẽn trong họng, rồi anh gác máy.

Anh đứng bất động một lúc lâu, như nghe thấy âm vang của tiếng bơm khí hòa lẫn với sự im ắng trong căn bếp đập rền rã trong tim anh. Nó sẽ hành hạ anh, anh biết thế. Suốt đêm, sang cả buổi sáng và có lẽ suốt cả tuần lễ. Anh đã phá vỡ thông lệ, đã gác máy trước cô. Nếu như anh làm thế đúng lúc cô chuẩn bị mở miệng để nói, để gọi tên anh thì sao?

Ôi Chúa ơi.

Hình ảnh đó khiến anh rảo bước tới buồng tắm như thể có thể gột sạch nó khỏi đầu, hình ảnh vợ anh đứng đó bên cạnh những chiếc máy điện thoại công cộng, miệng hé mở, từ ngữ chuẩn bị tuôn ra.

Có lẽ cô ấy định nói: Sean, em trở về đây.

Phần III: Những thiên thần im lặng

15. Một người hoàn hảo

Sáng thứ Hai, Celeste ở trong bếp với em họ của mình, Annabeth, trong lúc khách khứa tới chật cả nhà để chia buồn. Annabeth đứng cạnh bếp, tập trung vào việc nấu nướng. Jimmy vừa tắm xong, thò đầu vào bếp hỏi xem họ có cần giúp đỡ gì không.

Khi còn nhỏ, Celeste và Annabeth giống như hai chị em gái hơn là họ hàng. Annabeth là đứa con gái duy nhất trong một gia đình toàn con trai còn Celeste là đứa con duy nhất của một cặp vợ chồng xung khắc nên hai đứa suốt ngày cặp kè với nhau, hồi trung học hầu như đêm nào cũng nói chuyện điện thoại tới khuya. Nhưng điều đó dần dần thay đổi theo năm tháng khi tình cảm giữa mẹ Celeste và cha Annabeth ngày càng trở nên xa cách, từ thân ái thành lạnh nhạt và cuối cùng là thù ghét. Và mặc dù không xảy ra một sự kiện cụ thể nào, sự xung khắc giữa người em trai và chị gái kia dần dần ảnh hưởng tới con gái của họ, cho tới khi Celeste và Annabeth chỉ còn thỉnh thoảng gặp nhau trong những dịp đặc biệt như đám cưới, lễ đầy tháng, lễ rửa tội, đôi khi vào dịp Giáng sinh hay Phục sinh. Celeste là người thấy đau lòng hơn cả trước sự thay đổi vô duyên vô cớ đó, khi nhận ra rằng một mối quan hệ tưởng chừng không gì có thể chia cắt nổi có thể tuột khỏi tay một cách dễ dàng như vậy chỉ vì thời gian, những rối ren trong gia đình và sự trưởng thành.

Tuy nhiên mọi chuyện cũng bắt đầu được cải thiện kể từ khi mẹ cô mất. Mùa hè năm ngoái, cô và Dave cùng Annabeth và Jimmy đã làm một bữa barbecue ngoài trời, mùa đông thì đã ra ngoài ăn tối và uống nước hai lần. Sau mỗi lần như vậy, mọi người lại nói chuyện với nhau thoải mái hơn một chút và Celeste cảm thấy mười năm xa cách lạ lùng kia dần dần biến mất vì một nguyên nhân có tên là Rosemary.

Annabeth đã ở bên cạnh cô khi Rosemary qua đời, Trong suốt ba ngày, sáng nào cô ấy cũng tới và ở lại đến tối. Cô nấu nướng và giúp đỡ việc tổ chức tang lễ rồi ngồi với Celeste trong lúc Celeste khóc than mẹ mình, người chưa bao giờ thể hiện chút tình yêu nào với con gái nhưng dù sao cũng là mẹ của cô.

Và bây giờ Celeste tới đây vì Annabeth, mặc dù ý tưởng tương trợ một người bản lĩnh và đầy nghị lực như Annabeth đối với cô cũng như phần lớn những người quen biết họ thật là lạ lẫm.

Nhưng cô vẫn đứng đó bên cạnh em họ của mình trong lúc cô ấy nấu nướng, giúp cô lấy đồ trong tủ lạnh và trả lời các cuộc điện thoại gọi đến.

Và bây giờ là Jimmy, chưa đầy hai mươi tư tiếng sau khi biết tin con gái mình mất, đang hỏi vợ mình xem có cần giúp đỡ gì không. Tóc anh vẫn còn ướt, gần như chưa chải, áo vẫn còn ẩm, dính vào ngực. Anh để chân trần, mắt sưng lên vì đau buồn và thiếu ngủ khiến Celeste chỉ có thể nghĩ tới một điều, Chúa ơi, còn chính anh thì sao? Anh có bao giờ nghĩ cho bản thân mình không?

Tất cả những người khác đang đứng chật trong nhà lúc này - trong phòng khách, phòng ăn, ở hành lang chỗ cửa ra vào, xếp áo khoác của họ thành chồng trên giường trong phòng của Nadine và Sara - đều đang trông đợi ở Jimmy như thể trong đầu họ không hề nghĩ tới việc họ đến đây là để an ủi anh. Như thể duy chỉ có anh giải thích được cho họ về trò đùa nghiệt ngã này, xoa nhẹ nỗi thống khổ trong lòng họ, nâng họ lên khi cơn sốc đầu tiên trôi qua, khi cơ thể họ chùng xuống vì đau đớn. Thứ tư chất thủ lĩnh toát ra từ con người Jimmy là một cái gì đó bẩm sinh mà Celeste vẫn tự hỏi không hiểu anh có nhận thức được hay không, về gánh nặng mà nó mang lại, nhất là vào những thời điểm như thế này.

"Có chuyện gì vậy?" Annabeth nói, mắt không rời khỏi miếng thịt hun khói trên chảo rán.

"Em có cần gì không?" Jimmy hỏi. "Anh có thể trông bếp một lát nếu em muốn."

Annabeth nhìn cái bếp, nở một nụ cười yếu ớt rồi lắc đầu. "Không. Em không sao."

Jimmy nhìn sang Celeste như muốn hỏi: Cô ấy ổn thật chứ?

Celeste gật đầu. "Mọi chuyện đều đâu vào đấy cả,Jim."

Jimmy lại nhìn sang vợ mình và Celeste có thể cảm thấy một nỗi đau đớn dịu dàng, sâu thẳm trong cái nhìn đó. Như một giọt nước mắt đau thương lại bứt ra khỏi trái tim của Jimmy và rơi trong lồng ngực. Anh vươn tới, dùng ngón trỏ gạt đi những dòng mồ hôi đang túa ra trên má vợ và Annabeth bảo anh, "Đừng làm vậy."

"Nhìn anh này," Jimmy thì thầm.

Celeste những muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng sợ rằng hành động của mình sẽ làm hỏng cái không khí vốn dĩ rất mong manh giữa hai người bọn họ.

"Em không thể," Annabeth nói. "Jimmy, nếu nhìn anh bây giờ, em sẽ mất hết can đảm và em không thể làm vậy với tất cả những người đang có mặt ở đây. Xin anh đấy,”

Jimmy khẽ tránh ra. "Được thôi, em yêu, được thôi."

Annabeth thì thào, đầu cúi xuống. "Em chỉ không muốn suy sụp thêm một lần nữa."

"Anh hiểu."

Trong giây phút đó, Celeste có cảm giác như hai người bọn họ đang trần trụi trước mặt cô, như thể cô đang chứng kiến hành động thân mật giữa một người đàn ông và vợ anh ta, cứ như đang ở đó nhìn hai người họ làm tình.

Cánh cửa ở phía cuối hành lang bật mở và cha của Annabeth, Theo Savage, bước vào trong nhà với hai két bia vác trên vai. Ông là một người khổng lồ, hồng hào, trông giống như một con gấu Kodiak nhưng lại mang vẻ duyên dáng của một vũ công khi ông xuất hiện trong hành lang chật hẹp với hai két bia trên đôi vai rộng lớn. Celeste vẫn luôn ngạc nhiên vì một người to lớn như ông lại có thể sinh ra những đứa con trai còi cọc như thế, ngoại trừ Kevin và Chuck là hai người duy nhất thừa hưởng được một chút chiều cao và vóc dáng lực lưỡng của ông, Annabeth là người duy nhất có được vẻ duyên dáng của ông.

"Chú ý sau lưng, Jim," Theo nói và Jimmy bước ra khỏi ngưỡng cửa để Theo đảo một vòng duyên dáng rồi đi vào bếp. Ông khẽ hôn nhẹ lên má Celeste và khẽ hỏi, "Cháu thế nào, cháu yêu?" rồi đặt hai két bia lên bàn bếp và vòng tay ôm ngang lưng con gái mình, tì cằm lên vai cô.

"Con chịu được chứ, con gái?"

"Con đang cố, bố ạ." Annabeth nói.

Ông khẽ hôn lên gáy cô. "Ôi con gái của ta" rồi quay sang Jimmy bảo. "Anh có cái thùng lạnh nào không để cho chúng vào."

Trong khi hai người đàn ông xếp bia vào thùng đá trong bếp thì Celeste bắt đầu mở đám đồ ăn mà bạn bè và người thân mang tới sáng nay. Rất nhiều thứ - bánh mì soda kiểu Allen, bánh nướng, bánh sừng bò, bánh ga tô, bánh ngọt và ba đĩa xa lát khoai tây khác nhau. Những túi bánh mì tròn, những khay bánh ngọt, thịt băm viên kiểu Thụy Điển trong một cái nồi bự chảng, hai khúc giăm bông chín, một con gà tây to đùng gói trong giấy bạc. Annabeth không cần phải nấu nướng gì nữa, tất cả bọn họ đều biết vậy, nhưng cũng đều hiểu cô cần nấu nướng. Vậy nên cô rán thịt hun khói, xúc xích và hai chảo trứng chưng đầy ắp. Celeste bày tất cả thức ăn lên một chiếc bàn kê sát tường phòng ăn. Cô tự hỏi không hiểu tất cả chỗ thức ăn này là một cố gắng nhằm an ủi những người thân yêu hay ẩn chứa một hy vọng rằng chúng ta có thể nuốt trôi sự đau buồn, đưa nó xuống họng và rũ sạch nó đi với Coca-Cola, rượu, cà phê và trà cho tới khi tất cả đều no căng ra và chỉ muốn đi ngủ. Đây là việc mà người ta vẫn hay làm trong những buổi tụ tập vì có chuyện buồn - vào đêm trước tang lễ, trong lễ tưởng niệm và trong những dịp như thế này người ta ăn, uống và chuyện trò cho tới khi không thể ăn, uống hay trò chuyện được nữa.

Cô nhìn thấy Dave trong đám đông ở phòng khách. Anh ngồi cạnh Kevin Savage trên ghế sofa, cả hai đang nói chuyện nhưng không ai có vẻ hứng thú hay thoải mái, lại đều chúi về phía trước như muốn thi xem ai ngã xuống đất trước. Celeste chợt thấy thưong xót chồng mình - vì sự lạc lõng, dù không rõ nét nhưng dai dẳng vẫn đeo bám lấy anh, nhất là trong đám đông này. Tất cả bọn họ đều biết anh. Đều biết chuyện đã xảy ra với anh khi còn nhỏ và cho dù họ có thể chấp nhận điều đó và không phán xét anh (hoặc có đi chăng nữa) thì Dave cũng không thể nào thả lỏng hết mình và cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi ở cạnh những người biết rõ anh như lòng bàn tay. Mỗi khi anh và Celeste ra ngoài với các đồng nghiệp hoặc bạn bè ở nơi khác, Dave sẽ trở nên tự tin, ung dung thư thái, đối đáp sắc sảo, hài hước, vô cùng dễ chịu. (Các bạn cô và chồng họ ở tiệm hớt tóc Ozma's Hair Design đều rất thích Dave.) Nhưng ở đây, nơi anh sinh ra và lớn lên, anh luôn có cái vẻ bị chậm mất nửa câu trong mỗi cuộc chuyện trò, lỡ mất nửa nhịp sau bước chân của mọi người, là người cuối cùng bật cười sau mỗi câu chuyện vui.

Cô cố đón lấy ánh mắt của anh và nở một nụ cười để anh biết rằng chừng nào cô còn ở đây thì anh không hoàn toàn bị cô lập. Nhưng một đám người tiến tới chỗ cửa vòm ngăn cách phòng ăn với phòng khách khiến cô không nhìn thấy anh nữa.

Thường thì đám đông lại hay khiến người ta nhớ ra rằng mình đã dành quá ít thời gian cho người thân yêu đang sống bên cạnh mình. Cả tuần vừa rồi, cô không mấy khi nhìn thấy Dave ngoài buổi tối thứ Bảy trên sàn bếp sau khi anh suýt bị cướp. Và rồi cô cũng gần như không thấy anh đâu kể từ ngày hôm qua khi Theo Savage gọi điện tới vào lúc sáu giờ và bảo, "Này, cháu gái, ta có một tin buồn. Katie mất rồi."

Phản ứng đầu tiên của Celeste là, "Không. Cậu nói gì vậy cậu Theo?"

"Cháu yêu này, ta rất đau lòng vì phải thông báo với cháu tin này. Nhưng đúng là thế. Con bé bị người ta sát hại."

"Bị sát hại."

"Trong công viên Pen."

Celeste quay sang nhìn chiếc vô tuyến trên bếp, trong bản tin sáu giờ người ta vẫn đang tường thuật trực tiếp một chiếc máy bay phản lực ghi hình các nhân viên cảnh sát tập trung ở đầu bên kia bãi chiếu bóng, phóng viên cho biết tên của nạn nhân vẫn được giữ kín nhưng xác nhận thi thể của một phụ nữ trẻ đã được tìm thấy.

Không thể là Katie. Không thể nào.

Celeste bảo với Theo là cô sẽ tới nhà Annabeth ngay lập tức và từ lúc đó tới giờ cô luôn túc trực ở đây ngoại trừ từ lúc ba tới sáu giờ sáng cô có quay về nhà chợp mắt một chút.

Thế nhưng cô vẫn không thể nào tin rằng đây là sự thật. Ngay cả khi đã khóc chán chê với Annabeth, Nadine và Sara. Ngay cả khi phải giữ chặt Annabeth trên sàn nhà khi em họ cô lên chứng động kinh co giật suốt năm phút đồng hồ. Ngay cả khi cô nhìn thấy Jimmy đứng trong bóng tối căn phòng của Katie, và áp lên mặt chiếc gối của con gái anh. Nhưng anh không khóc, không nói lẩm nhẩm một mình cũng không tạo ra bất cứ tiếng động nào. Chỉ là đứng đó với chiếc gối áp vào mặt và hít thở hương thơm trên tóc, trên má của con gái anh còn đọng lại đó, hết lần này tới lần khác. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra...

Sau tất cả những chuyện đó, đầu óc cô vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận sự kiện này. Cô có cảm giác như Katie sẽ bước qua cánh cửa này bất cứ lúc nào, lao vào trong bếp, bốc trộm một miếng thịt hun khói trên đĩa. Katie không thể chết. Không thể nào.

Có lẽ bởi vì nó liên quan tới một ý nghĩ hết sức vô lý vẫn bám chặt trong đầu cô khi cô nhìn thấy chiếc xe của Katie trên bản tin và nghĩ tới, một cách vô lý: máu và Dave.

Và rồi cô cảm nhận được Dave đang ở phía bên kia đám đông trong phòng khách. Cô cảm thấy sự lạc lõng của anh và cô biết chồng mình là một người tốt. Có vài nhược điểm nhưng tốt. Cô yêu anh và nếu như cô yêu anh thì anh hẳn là người tốt và nếu anh là người tốt thì vết máu trên xe ô tô của Katie sẽ chẳng liên quan gì tới vết máu cô giặt sạch khỏi quần áo của Dave đêm thứ Bảy. Và rồi Katie hẳn vẫn còn sống. Vì mọi khả năng khác đều thật là đáng sợ.

Một sự lo lắng vô lý. Hoàn toàn vô lý. Celeste đột nhiên cảm thấy vững dạ hơn khi bước xuống bếp lấy thêm thức ăn. Thiếu điều thì cô đâm sầm vào Jimmy và cậu Theo, hai người bọn họ đang kéo một thùng đá lớn từ sàn bếp ra phòng ăn. May mà Theo xoay người tránh kịp, vội kêu lên, "Cậu phải cận thận với con bé này nhé. Cứ như là lựu đạn ấy."

Celeste e dè mỉm cười, kiểu cười mà cậu Theo muốn nhìn thấy ở phụ nữ, rồi vội nuốt trôi cái cảm giác vẫn thường xuất hiện khi cậu Theo nhìn cô, cảm giác xuất hiện hồi cô mười hai tuổi, rằng những tia nhìn của ông cậu hình như dừng lại hơi quá lâu.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Teya Salat